Sáng nay tôi lên công ty làm việc. Dù dịch này mọi người ở công ty đa số làm ở nhà.
Như thói quen tôi ghé quán dọc đường mua bánh mì, sau đó đi mua cà phê về công ty.
Lúc đứng mua cà phê, tôi thấy một chú nằm trên hiên của một cửa hàng đã đóng cửa. Nằm rất co ro, và gầy guộc.
Vì chú đang ngủ nên tôi định đến để một ít tiền bên cạnh, xem như giúp đỡ bữa cơm cho người khó khăn hơn mình.
Nhưng bên cạnh đó lại có một bác xe ôm, việc này làm tôi rất ngại nên chưa biết làm sao. Chần chừ một lúc tôi quyết định cho chú ổ bánh mì của tôi, cùng với 100k tôi để vào. Bác xe ôm thấy vậy mới cười tới nói chuyện với tôi. Bác kể chú đó quê ở Bình Thuận, vô SG khám bệnh rồi dịch nên không về được, là người nghèo nên giờ đi lang thang bờ bụi luôn. Chờ hết dịch mới tìm xe về quê lại. Tôi cảm thấy như bác xe ôm cũng rất quan tâm, bác ngồi gần đó để chờ khách, và có lẽ khi cần bác cũng sẽ đến giúp. Những câu chuyện nhỏ vu vơ ở SG mùa dịch, cuộc sống chậm lại và mong manh hơn.
Lúc chạy xe đi làm tiếp tôi thấy mình vẫn rất may mắn. Ít nhất tôi còn có công ty để lên, công việc để làm và các cộng sự vẫn hăng hái làm việc. Nhiêu đây có lẽ cũng đã là mơ ước của bao nhiêu người.
Sài Gòn lockdown đã 20 ngày, chưa biết sẽ đến khi nào mới kết thúc, quá nhiều điều đã thay đổi. Và cũng quá nhiều con người chịu tổn thương.
Discussion about this post